Chuyện một tuần dùng nồi ủ chân không của gia đình Sài Gòn
Charles Tran
Thứ Hai,
26/05/2025
13 phút đọc
Gia đình tôi sống trong một căn hộ nhỏ ở quận 7, TP.HCM, nơi nhịp sống luôn tất bật. Nhà có năm người: tôi (Quang Hùng), vợ tôi (Mỹ Lan), bé Linh (10 tuổi), cu Bin (6 tuổi), và bà nội đã ngoài 70.
Cuộc sống ba thế hệ dưới một mái nhà lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười, nhưng cũng không thiếu những lúc lúng túng, nhất là chuyện nấu nướng cho cả nhà với khẩu vị khác nhau.
Mọi thứ thay đổi khi tôi mang về nồi ủ chân không Haatz CIM600, quyết định thử dùng nó trong một tuần để xem có thực sự "thần kỳ" như lời quảng cáo.
Từ những bữa ăn hàng ngày đến chuyến du lịch cuối tuần ở Đồng Nai, đây là câu chuyện về bảy ngày đầy thú vị, đôi khi căng thẳng, nhưng cũng tràn ngập niềm vui của gia đình tôi.
Ngày 1: Lần đầu tiên "đối đầu" với nồi ủ
Buổi sáng thứ Hai, tôi hào hứng xách về chiếc nồi ủ CIM600 đặt hàng từ một gian bán online. Lan, vốn là người cẩn thận, nhìn hộp nồi và nhíu mày:
-
Lan: “Mua cái này làm gì? Tốn tiền!”
-
Tôi: “Người ta bảo tiết kiệm thời gian, không cần đứng canh bếp. Cứ thử một tuần xem, không hay thì đem trả!”
-
Bà nội: “Hồi xưa mẹ nấu bếp củi, ninh cháo cả buổi. Giờ cái nồi này làm được vậy sao nổi?”
Để thuyết phục cả nhà, tôi đề nghị Lan nấu thử cháo gà cho bữa tối. Lan miễn cưỡng chuẩn bị: gà xé nhỏ, gạo vo sạch, thêm nấm hương và gừng. Cô đun sôi trong nồi inox đi kèm khoảng 3 phút, rồi đặt vào nồi ủ như hướng dẫn. Cả nhà chờ đợi trong nghi ngờ. Ba tiếng sau, khi mở nồi, một mùi thơm ngậy lan tỏa. Cháo nóng hổi, hạt gạo nở bung, thịt gà mềm tan.
-
Bé Linh: “Cháo ngon quá mẹ! Mềm hơn cháo tiệm nữa!”
-
Cu Bin: “Con muốn thêm một chén nữa!”
-
Bà nội: “Ờ, cháo này nhừ, mẹ ăn không phải nhai nhiều. Nhưng chắc do Lan nấu khéo thôi, chứ nồi gì mà kỳ diệu vậy!”
Lan vẫn chưa bị thuyết phục, nhưng tôi thấy cô ấy lén nhìn nồi ủ với chút tò mò.
Ngày 2: Bữa sáng nhanh gọn, nhưng không suôn sẻ
Sáng thứ Ba, Lan thường bận rộn chuẩn bị bữa sáng trước khi đưa hai đứa nhỏ đi học. Tôi gợi ý dùng nồi ủ để làm cháo yến mạch táo và quế từ tối hôm trước, để tiết kiệm thời gian. Lan đồng ý, nhưng không quên “cảnh báo”:
-
Lan: “Nếu sáng mai mở ra mà cháo dở, anh trả cái nồi này đi nhé!”
-
Tôi: “Yên tâm, em cứ làm theo hướng dẫn. Đun sôi 5 phút, ủ qua đêm, sáng có đồ ăn ngon ngay.”
Lan cho yến mạch, táo cắt nhỏ, sữa tươi và một nhúm quế vào nồi, đun sôi 5 phút rồi đặt vào lồng ủ. Sáng hôm sau, cả nhà háo hức mở nồi. Cháo yến mạch nóng hổi, thơm lừng, táo mềm ngọt. Nhưng cu Bin lại nhăn mặt:
-
Cu Bin: “Mẹ ơi, sao cháo ngọt quá? Con muốn cháo mặn cơ!”
-
Bé Linh: “Ngon mà em, đừng kén ăn! Con thích táo, mẹ mai làm nữa nha!”
-
Lan: “Ừ, tiện thật, không phải dậy sớm nấu. Nhưng lần sau mẹ làm mặn cho Bin, được chưa?”
Bà nội thì cười, khen nồi ủ giữ nóng tốt, yến mạch dễ ăn, hợp với người già. Dù Bin hơi khó chịu, Lan bắt đầu thấy hứng thú vì không phải đứng bếp sáng sớm. Tôi ghi điểm trong mắt vợ, nhưng cũng nhắc: “Mai thử món mặn, chiều lòng cu Bin!”
Ngày 3: Thử thách món hầm và "cuộc chiến" khẩu vị
Thứ Tư, Lan muốn thử món khó hơn: thịt bò hầm khoai tây, cà rốt. Cô chuẩn bị nguyên liệu từ chiều, cắt thịt bò thành miếng vừa, thêm khoai tây, cà rốt, hành tây và gia vị. Sau khi đun sôi 8 phút, cô đặt nồi vào ủ. Nhưng lúc chuẩn bị, tôi và Lan lại cãi nhau về cách nêm gia vị:
-
Lan: “Anh cứ đòi thêm ớt, nhưng mẹ với Bin không ăn cay được!”
-
Tôi: “Thì chút xíu ớt thôi, cho thơm. Em nêm nhạt quá, ăn không đã!”
-
Bà nội: “Thôi, cứ để Lan làm. Hùng ăn cay thì thêm ớt riêng, đừng ép cả nhà!”
Tối đó, món bò hầm ra lò, thịt mềm nhừ, nước dùng ngọt thanh. Bé Linh thích thú nhặt cà rốt, còn cu Bin thì “ôm” hết khoai tây. Bà nội khen nước dùng đậm đà, dễ ăn. Lan nhìn tôi, cười đắc ý:
-
Lan: “Thấy chưa? Không cần ớt vẫn ngon! Cái nồi này ủ tốt thật, thịt bò mềm mà không tốn gas.”
-
Tôi: “Ừ, anh chịu thua. Nhưng mai em thử món gì khác đi, cho anh đổi vị!”
Tối đó, cả nhà quây quần bên mâm cơm, không khí vui vẻ hơn thường lệ. Tôi thấy Lan bắt đầu tin tưởng nồi ủ, còn tôi thì âm thầm lên kế hoạch cho chuyến đi chơi cuối tuần.
Ngày 4: Chè đậu đỏ và sự bất ngờ từ bà nội
Thứ Năm, bà nội đề xuất nấu chè đậu đỏ, món yêu thích của cả nhà. Lan lo lắng vì đậu đỏ cần ninh lâu để mềm. Tôi động viên:
-
Tôi: “Nồi ủ làm được mà! Đun sôi 10 phút, ủ 4-5 tiếng là đậu mềm thôi.”
-
Lan: “Nếu đậu cứng, anh chịu trách nhiệm nha! Món này mẹ thích, không ngon là mẹ giận.”
Lan ngâm đậu đỏ từ sáng, đến chiều thì đun sôi với đường phèn và lá dứa. Sau 10 phút, cô đặt nồi vào lồng ủ. Đến tối, cả nhà hồi hộp mở nồi. Hương lá dứa thơm lừng, đậu đỏ bùi, tan trong miệng. Bé Linh reo lên:
-
Bé Linh: “Chè ngon hơn tiệm! Mẹ ơi, mai làm chè đậu xanh đi!”
-
Cu Bin: “Con muốn chè lạnh, mẹ ủ xong để tủ lạnh được không?”
-
Bà nội: “Nồi này đúng là hay, giống mẹ ninh chè bằng nồi đất hồi xưa. Hùng mua đúng đồ tốt rồi!”
Lan bất ngờ khi thấy bà nội, người vốn khó tính với đồ hiện đại, lại khen nồi ủ. Cô ấy bắt đầu hào hứng, lên mạng tìm công thức mới, từ chè đến sữa chua. Tôi thì lén cười, biết rằng nồi CIM600 đã chính thức “ghi điểm” trong mắt cả nhà.
Ngày 5: Lúng túng chuẩn bị cho chuyến đi Đồng Nai
Thứ Sáu, cả nhà tất bật chuẩn bị cho chuyến du lịch Đồng Nai. Chúng tôi dự định đến một khu nghỉ dưỡng gần hồ Trị An, mang theo đồ ăn để tiết kiệm chi phí. Lan quyết định dùng nồi ủ để nấu gà kho sả ớt, một món cả nhà yêu thích. Nhưng khi chuẩn bị, cô lại lo lắng:
-
Lan: “Mang cái nồi này theo, lỡ đồ ăn không chín thì sao? Đi xa mà hỏng món thì quê lắm!”
-
Tôi: “Yên tâm, em đun sôi kỹ, ủ trong lồng là giữ nóng cả ngày. Gà kho mà thơm, cả nhà sẽ mê!”
-
Bé Linh: “Mẹ ơi, con muốn mang chè nữa! Làm chè đậu đỏ đi, ăn ngoài hồ thích lắm!”
Ngoài chuẩn bị món gà, Lan còn làm thêm một ít sữa chua để ủ qua đêm, chuẩn bị cho sáng hôm sau. Bà nội giúp gói ghém đồ đạc, còn cu Bin thì chạy quanh, hào hứng hỏi:
-
Cu Bin: “Nồi thần kỳ có làm đồ ăn ngon ở ngoài hồ không ba?”
-
Tôi: “Chắc chắn ngon, con cứ chờ xem!”
Dù chuẩn bị kỹ, Lan vẫn lo lắng vì đây là lần đầu mang nồi ủ đi xa. Tôi thì tin tưởng, nhưng cũng hồi hộp không kém.
Ngày 6: Du lịch Đồng Nai và bữa ăn đáng nhớ
Sáng thứ Bảy, cả nhà lên xe, nồi ủ CIM600 được đặt cẩn thận trong cốp sau khi Lan đun sôi món gà. Đường đến Đồng Nai hơi xóc, làm Lan lo lắng:
-
Lan: “Lỡ nồi lăn, nước đổ ra thì làm sao? Anh kiểm tra kỹ chưa?”
-
Tôi: “Khóa chặt rồi, em đừng lo. Cái lồng ủ này giữ chắc lắm!”
Đến khu nghỉ dưỡng gần hồ Trị An vào buổi trưa, cả nhà trải bạt dưới bóng cây, mở nồi ủ ra. Mùi gà kho sả ớt thơm lừng khiến cả bọn reo lên. Gà mềm, thấm gia vị, nước kho sền sệt, vẫn nóng hổi dù đã 4 tiếng trôi qua. Bé Linh phấn khích:
-
Bé Linh: “Mẹ ơi, ngon quá! Con kể bạn con không tin mình mang đồ nóng từ Sài Gòn đâu!”
-
Cu Bin: “Con muốn ăn thêm! Mẹ làm món này hoài nha!”
-
Bà nội: “Cái nồi này đúng là kỳ diệu, mang cả bếp theo được. Hồi xưa mẹ mà có, đỡ cực biết bao!”
Chúng tôi ăn trưa với cơm, gà kho và rau luộc mang theo, tận hưởng không khí trong lành bên hồ. Chiều đó, cả nhà đi câu cá, dạo rừng. Tối về, Lan dùng nồi ủ để làm súp bí đỏ cho bữa khuya. Cô đun sôi bí đỏ, kem tươi và gia vị trong 6 phút, rồi ủ trong 3 tiếng. Kết quả là món súp mịn, ngọt, khiến cả nhà ấm bụng trong đêm se lạnh.
Ngày 7: Sữa chua tự làm và bài học từ chuyến đi
Sáng Chủ nhật, cả nhà thức dậy với món sữa chua tự làm từ nồi ủ. Lan đã chuẩn bị từ tối hôm trước, ủ sữa tươi với sữa chua cái trong lồng ủ. Sữa chua mịn, thơm, hơi chua nhẹ, khiến cu Bin ăn hết hai hũ:
-
Cu Bin: “Sữa chua ngon hơn tiệm! Mẹ làm hoài nha!”
-
Bé Linh: “Mẹ ơi, lần sau đi chơi mình mang nồi này nữa, con muốn ăn chè ngoài hồ!”
-
Lan: “Ừ, mẹ cũng mê cái nồi này rồi. Tiện thật, ở nhà hay đi chơi đều dùng được.”
Bà nội, vốn ít nói, hôm nay lại góp vui:
-
Bà nội: “Hùng chọn đồ tốt thật. Nồi này giống nồi đất mẹ dùng hồi xưa, nhưng tiện hơn nhiều. Mẹ thích!”
Trên đường về Sài Gòn, cả nhà trò chuyện rôm rả. Lan thừa nhận:
-
Lan: “Tui không ngờ cái nồi này tiện vậy. Ở nhà tiết kiệm thời gian, đi chơi thì mang được đồ ăn ngon. Từ giờ chắc tui dùng hoài!”
-
Tôi: “Thấy chưa, anh nói là đáng tiền mà! Tuần sau em thử làm món gì mới đi, cả nhà chờ xem tài nghệ của em!”
Bé Linh còn lên kế hoạch nhờ mẹ nấu chè đậu xanh, còn cu Bin thì hỏi:
-
Cu Bin: “Nồi thần kỳ có làm được kem không mẹ? Con muốn ăn kem!”
-
Lan: “Kem thì chưa, nhưng mẹ sẽ thử món khác. Con thích gì, mẹ làm!”
Sau bảy ngày sử dụng nồi ủ chân không CIM600, gia đình tôi thực sự thay đổi cách nhìn về nấu nướng.
Ở nhà, nồi ủ giúp Lan tiết kiệm thời gian, từ bữa sáng nhanh gọn đến các món hầm phức tạp hay chè đậu đỏ thơm ngon. Dù có lúc lúng túng, như khi cu Bin kén ăn hay Lan lo lắng khi mang nồi đi xa, CIM600 đã chứng minh được sự tiện lợi và đa năng.
Chuyến đi Đồng Nai là điểm nhấn, khi nồi ủ mang đến những bữa ăn nóng hổi giữa thiên nhiên, làm cả nhà gần gũi hơn. Bà nội, từ chỗ nghi ngờ, trở thành “fan” của nồi ủ, còn hai đứa nhỏ thì xem nó như “nồi thần kỳ” trong bếp.
Với tôi, điều tuyệt vời nhất là thấy Lan bớt áp lực nấu nướng, cả nhà có thêm thời gian quây quần. Nồi ủ CIM600 không chỉ là một dụng cụ bếp, mà còn là “người bạn” đồng hành, từ căn bếp nhỏ ở Sài Gòn đến những chuyến đi xa. Chắc chắn, nó sẽ còn xuất hiện trong nhiều bữa ăn và kỷ niệm của gia đình tôi!
Bài chia sẻ của anh Quang Hùng (39 tuổi, ngụ tại phường Tân Hưng, quận 7, TP.HCM)